Tiếng lá rơi nhè nhẹ trên mặt đất, khẽ khàng chạm xuống nền đất, khẽ khàng đến mức như sợ nền đất đau. Gió hiu hiu thổi, phả vào không gian mùi ngai ngái của lớp lá mục.
Một sớm đầu thu.
Sắc trời trong vắt không một gợn mây, soi mình xuống dòng suối xanh biêng biếc. Tiếng nước rả rích luồn qua kẽ đá, dịu dàng như hơi thở thiếu nữ. Hương hoa rừng nhẹ nhàng toả lan trong không khí, đưa hương dịu ngọt thấm vào đất trời. Ngay hôm đó, đất trời cũng như lung linh trong lớp hương ấy.
Thiếu nữ nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng như ngọc, cánh tay trắng ngần khỏa nước thành những vòng cung nối tiếp nhau. Nước sông lịm mát, trong ngọt tựa cam lộ. Từng giọt ngọc lóng lánh nhỏ xuống từ tay của thiếu nữ. Nắng lấp loáng trên bờ vai của nàng như một lớp áo choàng màu vàng nhạt. Nàng vốc một vốc nước, tung lên trên. Bóng hình nàng in trong từng giọt nước, soi rõ từng chút của khuôn mặt hoàn hảo vô khuyết. Từ cặp mày lá liễu đến đôi mắt sâu thăm thẳm, chiếc mũi nhỏ xinh, hai gò má đỏ hây hây, đôi môi hồng chúm chím ngọt ngào, tất cả đều khiến vạn vật ngây ngất. Nước thấm từ làn tóc thả xoã trên vai xuống thân, lấp lánh trên đôi nhũ hoa căng phồng. Thiếu nữ này đích thực là một vưu vật của trời đất, y như cả thế gian đều dồn vẻ đẹp vào nơi nàng.
Tiểu Kiều lim rim mắt, nước buổi sớm khiến nàng thấy cả người nhẹ nhõm. Nàng hít một hơi thật dài, tất cả sự mệt nhọc còn sót lại đều tan biến. Mái tóc đen nhánh của nàng như tan vào dòng nước, bồng bềnh trôi với lớp sóng nhẹ. Nàng khẽ khàng chạm nhẹ vào bờ vai mình, thả hồn vào dòng nước, vào hương hoa. Khung cảnh tuyệt mĩ, mĩ nhân hiển hiện, đất trời cũng quay cuồng theo những vòng nước nàng tạo ra…
Một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện trên những tán lá. Cước bộ của y nhẹ đến độ không một chiếc lá rung lên, tuyệt nhiên cũng không thể tạo ra tiếng động nào. Nhân ảnh tiến đến phía sau Tiểu Kiều như một chiếc bóng. Thiếu nữ không hề hay biết, vẫn say mê ôm lấy dòng nước mát.
Bóng người đó tiến lại gần nàng hơn. Tịnh không tiếng động.
Bỗng.
Một bàn tay ôm lấy eo nàng từ phía sau, kéo giật nàng vào lòng.
Thiếu nữ giật thót mình.
Tiểu Kiều lộ vẻ hốt hoảng, cánh tay vừa đưa lên thì đã bị y khóa chặt. Tay trái của y đã ôm trọn lấy người nàng, nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ cao, trắng muốt của nàng, khoé môi mỉm cười tán thưởng làn da mịn màng của thiếu nữ. Đến khi y đặt nhẹ một nụ hôn lên tóc nàng thì Tiểu Kiểu đã mất hẳn vẻ hoảng hốt. Nàng nhận ra mùi cơ thể y. Mùi vị này quá đỗi quen thuộc với nàng…
Đôi mày liễu giãn ra, nàng nhẹ nhàng nói:
– Lần nào cũng vậy, muội tưởng là sơn tặc chứ?
Vừa nói nàng vừa giật khuỷu tay về sau, thúc mạnh vào mạn sườn của nam nhân kia. Y thót bụng lại, lộn mèo về phía trước, hai tay vừa buông ra đã ôm lại nàng cứng ngắc từ đằng trước. Tiểu Kiều vùng ra, lùi về sau ba bước, cong ngón tay trỏ lại, bắn ra một chỉ. Chiêu này của nàng là đệ tứ chiêu trong Bách Hoa Lạc Chỉ, chỉ quang bắn ra mang màu hồng, thoang thoảng hương hoa bách hợp. Khoảng cách của nam nhân và nàng vốn rất gần, theo lý thì chỉ bắn ra nhất định trúng y. Tình thế nguy cấp là vậy, song y hoàn toàn không rối loạn. Cánh tay y tựa như dài ra, nhằm đúng lúc Tiểu Kiều tung chỉ liền ôm chặt lấy eo lưng thon nhỏ của nàng. Tiểu Kiều bị bất ngờ, hoảng hốt chỉ tay lên trời, chỉ lực cũng theo đó mà bắn lên cao, xuyên qua tán lá. Mùi bách hợp lan toả trong không gian dìu dịu. Nam nhân lập tức sáp lại gần, hôn nhẹ lên má nàng, đoạn bật cười, đùa lại nàng:
– Không, ta là đào hoa tặc.
Nàng vờ giận dỗi, quay người lại sau. Y vòng tay ôm thật chặt lấy nàng. Nàng dịu dàng ngả đầu ra sau, tựa hẳn vào ngực y, nói:
– Đào hoa tặc nào lại cả gan đụng vào phu nhân của Miêu đại hiệp nhỉ?
Y điềm nhiên đáp:
– Chính là tại hạ đây.
Nàng ngửa mặt lên nhìn y. Trên khuôn mặt ấy, nàng thích nhất là đôi mắt. Sâu như biển, trong như ngọc, sáng như sao. Y là một trang nam tử tuấn tú. Nét đẹp của y hiền lành với nụ cười làm sáng bừng cả khuôn mặt.
Y đã nơi lỏng vòng tay, nàng lách mình, quay người về phía y. Tiểu Kiều tát nhẹ vào má y, giọng hơi hờn dỗi:
– Con mèo lười, sáng sớm muội gọi thì không dậy, giờ còn mò ra giở trò chòng ghẹo. Có tin ta cho huynh nhịn đói hai tháng không?
Y liền chắp tay:
– Nương tử đao hạ lưu nhân, kẻ hèn này từ giờ không dám tái phạm nữa.
Tiểu Kiều mỉm cười đắc thắng. Nhưng ngay sau đó ánh mắt của nàng chợt thay đổi. Cặp mày chau lại, nàng hắng giọng:
– Bỏ hai tay xuống cho muội.
Y ngước cặp mắt trong veo nhìn nàng:
– Làm gì?
Tiểu Kiều nét mặt giận dữ, đáp lời :
– Bỏ xuống.
Y không hiểu lắm nhưng cũng bỏ xuống.
Tiểu Kiều lập tức xáp lại, bàn tay rờ lấy vết thương trên ngực y. Nàng rõ ràng không bằng lòng, nói với y:
– Vết thương này từ đâu mà có? Nói.
Y đưa tay gãi gãi đầu:
– Ta thường xuyên bị thương, làm sao nhớ được.
Nàng thở dài, giọng lo lắng:
– Lúc nào cũng tự làm mình bị thương, hay là muội trói huynh ở trong nhà, không cho đi đâu hết.
Y bật cười, tiếng cười của y làm khung cảnh xung quanh bỗng sống động hẳn lên :
– Biến ta thành phi tần cấm cung sao? Muội tự phong vương từ bao giờ vậy?
Tay rút cây trâm trên đầu, Tiểu Kiều nói:
– Từ bây giờ có được không. Trẫm ra lệnh khanh đứng yên để trẫm xức thuốc.
Y cao hơn nàng một cái đầu, vì thế nước ở đây chỉ ngập đến ngang ngực y. Nàng bóp đầu cây trâm để lấy thuốc, tỉ mẩn thoa lên vết thương của y. Y không ngừng xuýt xoa, ra chiều đau đớn lắm.
Vừa thoa thuốc, nàng vừa nói:
– Sát thủ gì mà lần nào muội thoa thuốc cũng rên la.
Y hấp háy mắt:
– Ta cũng không hiểu nữa. Có lẽ tại công lực của muội thâm hậu hơn bọn chúng gấp nhiều lần.
Nàng cố nén để không phì cười trước sự pha trò của y. Bách Hoa Lạc Chỉ của nàng vốn chỉ luyện đến chiêu thứ tư, đừng cao xa gì, đến cao thủ cấp ba cấp bốn e rằng nàng cũng đấu không nổi quá ba chiêu. Đối thủ của y không phải là cao thủ cấp một cũng là siêu cường cao thủ, nói chúng công lực thua nàng dĩ nhiên chỉ là nói đùa. Tiểu Kiều cắm lại cây trâm lên đầu, nhận thấy y đang dán mắt vào cơ thể mình, thiếu nữ mặt hơi ửng đỏ. Nàng nói:
– Nhìn gì nữa, huynh nhìn bao lâu nay vẫn chưa chán sao?
Y đáp, chỉ vào ngực rồi nhăn mặt:
– Như mọi lần, ta vẫn chưa hết đau.
Tiểu Kiều hạ tay xuống, hiểu ý của y nhưng nàng vẫn cố hỏi:
– Vậy huynh muốn gì?
Y cười:
– Như mọi lần, thuốc giảm đau.
Nàng bĩu môi, lắc đầu :
– Chỉ được nước làm tới, đồ cơ hội.
Y cũng lúc lắc đầu, nhăn vờ mặt làm vẻ, luôn miệng nói :
– Ta đau thật mà. Đau thật đấy. Đau quá. Đau…
Nàng bất thần ôm lấy y khiến y im bặt. Y choàng tay ôm trọn nàng vào lòng, vòng tay của y khiến nàng cảm thấy rất an toàn, rất ấm áp.
Y bỗng nói, giọng dịu hẳn lại:
– A Kiều, nếu như có kiếp sau, ta vẫn muốn ở cùng muội.
Tiểu Kiều bật cười, nói đùa y:
– Huynh chớ lo, có làm ma muội cũng không buông tha huynh.
***
Đêm xuống, sao sáng lấp lánh trên trời, điểm từng đốm sáng nhỏ cho tấm thảm nhung đen mượt.
Nàng nằm gọn trong lòng y, tay nghịch nghịch mai tóc của y. Nhìn khuôn mặt đăm chiêu của y, nàng rất muốn trêu trọc. Tiểu Kiều dùng mai tóc chọc vào mặt y, hỏi:
– Con mèo của muội, đang nghĩ gì mà nhập tâm thế?
Y kéo nàng sát vào người y hơn, mắt nhìn thẳng vào mắt nàng. Mỗi khi y làm vậy, tim của nàng đều đập liên hồi.
Y cười, nói:
– Ta đang nghĩ một chuyện quan trọng lắm.
Nàng vòng tay qua cổ y:
– Chuyện gì cơ?
Y hạ đầu xuống, nói thầm vào tai nàng:
– Chuyện về một tiểu hài nhi đó.
Nàng đỏ mặt, đẩy y ra:
– Phản đối, trẫm phản đối.
Nhưng nàng vừa nhảy khỏi lòng y thì ngã ngay xuống giường. Trong phút chốc, dưới lưng nàng là giường, trước mặt nàng là y.
Y chống tay xuống giường, mặt ghé sát vào mặt nàng, y nói:
– Phản đối vô hiệu. Bãi bỏ thánh chỉ.
Tim nàng đập loạn nhịp, Tiểu Kiều nhìn vào mắt y, thấy người nóng bừng lên. Nhưng đối với vị tướng công này, nàng vẫn muốn chống đối:
– Khi quân phạm thượng. Trẫm sẽ chém đầu khanh.
Y hôn nàng. Nàng bỗng chốc không còn sức phản kháng nữa. Sự ngọt ngào của nụ hôn khiến nàng như tan ra trong vòng tay y. Tay y khẽ khàng luồn vào tóc nàng, kéo tuột sợi dây yếm mỏng manh quàng hờ trên đôi vai tròn lẳng. Tim Tiểu Kiều đập nhanh liên hồi. Y nhẹ nhàng kéo chiếc yếm lụa xuống, đặt tay lên tim nàng, thì thầm khẽ khàng vào tai nàng câu gì đó nàng không thể nghe rõ. Lồng ngực vững chãi của y chạm vào cơ thể nàng. Sự tiếp xúc thân mật ấy khiến nàng nóng bừng toàn thân. Từng cái vuốt nhẹ nhàng, từng cái ôm, từng cái hôn, nàng đều nhớ rất rõ nhưng lại không hề minh bạch được mình đang làm gì. Những ngón tay mỏng manh của nàng rờ trên tấm lưng trần rất rộng, rất ấm áp của y. Tiểu Kiều ôm lấy y, bắt đầu đáp trả lại những gì y trao cho nàng….
Trăng sáng vằng vặc, tò mò bước vào tư phòng nhà ai…
Mặt trời từ từ nhô lên nơi trời đông, những đợt nắng yếu ớt của ngày mới đan vào nhau cùng hơ nóng làn sương buổi sớm. Không khí vẫn mát mẻ, gió hiu hiu đùa các tán lá. Những trận mưa lá thu lả tả rơi khiến khung cảnh tràn đầy ý thơ.
Tiểu Kiều sửa lại cổ áo cho chồng trong khi ánh mắt của y không rời khỏi nàng. Biết vậy, nàng nói với y:
– Huynh thường nói nhìn muội mỏi cổ lắm cơ mà, sao còn thích nhìn?
Y lém lỉnh:
– Cái gì cũng có giá của nó cơ mà. Muốn ngắm mĩ nhân thì đành chịu cực thôi.
Nàng búng vào mũi y:
– Phạt huynh cái tội khi quân phạm thượng.
Y nhăn nhó đưa tay lên rờ mũi rồi bảo:
– Dữ thế này thảo nào ta không dám bỏ.
Tiểu Kiều hếch mũi, cười:
– Đã bảo rồi, có làm ma muội cũng không buông tha huynh.
Y bỗng kéo nàng vào lòng, trông y như một đứa trẻ đang làm nũng:
– Có chút không nỡ xa đó.
Tiểu Kiều bật cười, cốc nhẹ lên đầu y:
– Ngoan đi, đi mau rồi về. Còn chần chừ thì biết tay muội đấy.
Y buông nàng ra, đáp:
– Ta sợ rồi. Đi đây.
Y cười hiền rồi quay mình đi.
Vào thời khắc y bước chân ra khỏi căn nhà, một thứ cảm giác bất an bất chợt dấy lên trong lòng y. Y dợm bước rồi dừng chân, quay lại nhìn nàng. Tiểu Kiều đã rời khỏi chỗ đứng khi nãy mà đi xuống bếp. Y thở hắt ra, tự trấn an mình rồi bước tiếp về phía trước. Y biết y là ai, nhiệm vụ của y là gì. Trời sinh ra y chỉ để thực hiện nhiệm vụ ấy.
Vì vậy y không được phép vướng bận. Nếu vướng bận y sẽ có điểm yếu. Điểm yếu đó sẽ huỷ hoại chính y. Không chỉ thế, đó còn là phạm vào luật trời. Hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Y nắm rõ những điều đó. Nhưng y lại không thể cưỡng lại Tiểu Kiều, cưỡng lại việc giữ nàng là của riêng mình. Y chỉ có thể làm mọi cách để giữ an toàn cho nàng, vì nàng là báu vật quan trọng nhất trong đời của y.
Chỉ cần Tiểu Kiều hạnh phúc, mọi thứ khác đều có thể không quan trọng…
Y dồn tất cả tâm tư vào biệt cốc này. Y đã lập trận pháp trùng trùng điệp điệp xung quanh để bảo vệ. Dù là yêu quái hung hãn cỡ nào cũng khó lòng vượt qua được các trận pháp do y bày ra. Chốn này cũng hết sức hẻo lánh, trong vòng năm trăm dặm xung quanh không có lấy một bóng người ở.
Đây là nơi an toàn.
Y có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều. Y ngửa mặt lên trời. Gió vẫn vô tư đùa các tán lá làm thành những tiếng xào xạc. Đâu đó một vài cành cây lá chưa úa vàng khẽ đung đưa theo nhịp của thu phong, hờ hững nửa nuối tiếc cây cành, nửa muốn buông mình trôi theo dòng gió… Trời sắp sáng. Có lẽ y đã quá lo lắng dư thừa. Từ khi có Tiểu Kiều, trong lòng y dần xuất hiện những nỗi bất an.
***
Bách Hoa Lạc Chỉ đệ cửu chiêu xuyên thủng qua cánh tay tả của nam nhân áo xanh. Gã bắn ra sau, miệng thổ đầy máu tươi. Gã rít lên một tiếng lớn, điểm nhanh huyệt trên cánh tay. Máu rỉ ra không phải màu đỏ mà mang một màu xanh đậm, nhơn nhớt.
Lửa cháy hừng hực phía dưới, hoa lửa bắn lên tung toé. Dung nham trong hoả hồ lúc nào cũng chực trào lên, liếm cả tới miệng thạch trụ. Hoả hồ danh xứng với tên, là một miệng núi lửa đang hoạt động lại. Nhưng giữa lòng hồ dung nham cháy đỏ, có tám thạch trụ lớn sừng sững màu đen đứng thẳng nối liền hai bên bờ, đường kính chừng sải tay. Các thạch trụ bị lửa trong hoả hồ thiêu đốt thành một thứ màu đen bóng loáng. Giữa màu đỏ rực hừng hực của hoả hồ và những thạch trụ đen, nam nhân áo trắng nổi lên bần bật. Y tay cầm trường kiếm, áo trắng phơ phất, dáng vẻ vô cùng tiêu sái. Ở phía bờ bên kia, một nam nhân trung tuổi, mặt nhọn da tái, đầu bóng loáng không có chút tóc nào. Hai nam nhân đó đứng đối diện, nhìn nhau không chớp mắt trong giây lát. Bất thình lình nam nhân áo xanh bắt ấn chú, thanh xà kiếm đen bóng lao thẳng về phía nam nhân áo trắng.
Miêu Lãm – nam nhân áo trắng – lập tức ngự kiếm bay thẳng lên, tung liền sáu chỉ nữa bắn thẳng về phía nam nhân áo xanh. Miệng y thét lớn :
– Xà quân, chịu chết đi !
Xà quân nghiêng người tránh chỉ, di chuyển kiếm đâm thẳng tới chỗ Miêu Lãm. Y cong người bật thẳng về sau, đứng vững chắc trên một thạch trụ. Lửa từ hoả hồ phía dưới vẫn bốc lên ngùn ngụt. Trên đùi hữu của y, vết thương vẫn đang rỉ máu. Tuy nhiên Xà quân cũng chẳng hơn gì y. Đã có bảy chỉ trúng đích, khiến Xà quân thương tích đầy mình, máu xanh chảy ra thành những vũng nhày nhụa trên mặt đất. Thanh kiếm bạc của Miêu Lãm bay thẳng về phía thanh hắc xà kiếm. Kiếm chạm kiếm kêu keng một tiếng. Kiếm vừa rời nhau lại bay về phía nhau. Xà kiếm cong một góc xuống phía dưới, kiếm bạc lập tức chém thẳng xuống. Xà kiếm bay thẳng lên trên, chống lại thế tấn công của kiếm bạc. Kiếm chém kiếm tạo ra những tiếng động lớn liên hồi. Xà quân lau máu dính trên miệng, mắt không rời khỏi xà kiếm. Cổ họng gã phát ra những tiếng rít lớn. Bên kia Miêu Lãm cũng không mấy khá hơn, hai mắt y nhìn thẳng vào trận tỉ kiếm chực như muốn bật máu. Miệng y không ngừng niệm ấn chú, điều khiển kiếm bạc lúc công lúc thủ, lúc chém lúc chặn. Cuộc tỉ thí giữa hai thanh kiếm cũng là cuộc đấu nội lực của hai cao thủ. Cả hai đã đấu được trên dưới mười canh giờ, thương tích cũng không ít. Trận tỉ kiếm này có thể coi là trận quyết định sinh tử của cả hai. Lửa từ hoả hồ bốc lên ngùn ngụt. Hô hấp dần trở nên khó khăn. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Miêu Lãm chợt loé lên một tia tàn độc. Từ trong tay áo y, một truỷ thủ bay như chớp về phía Xà quân. Xà quân đang mải chú ý vào trận tỉ kiếm. Khi gã giật mình nhận ra truỷ thủ bay đến thì truỷ thủ đã chỉ còn cách y chừng ba bộ. Y rít mạnh một tiếng, từ trong tay áo một luồng lực đạo cực lớn thổi bay thanh truỷ thủ xuống hoả hồ. Thanh trủy thủ rơi xuống lòng hồ, phút chốc đã biến mất trong biển lửa. Chỉ nghe tiếng Miêu Lãm cười ha hả:
– Ngươi mắc lỡm rồi.
Không gian đương hừng hực vị lửa bỗng như giãn ra bởi một mùi quế hoa dịu dàng. Một chỉ của Miêu Lãm xuyên thẳng qua vai tả của Xà quân. May cho gã kịp tránh né, nếu không chỉ di xuống một ly là xuyên thẳng qua tim. Xà kiếm cũng vì thế mà mất điều kiển trong một sát na. Kiếm bạc tuyệt đối không bỏ qua cơ hội đó, chém mạnh ngang thân khiến xà kiếm đứt lìa làm hai, rơi thẳng xuống hoả hồ. Xà quân phun phì phì ra hàng vũng máu xanh nhớt, như diều đứt dây bay thẳng về phía sau, thân đập vào tường đánh bộp một tiếng. Gã đưa tay ôm vai, rít lên bằng thứ giọng nhừa nhựa như mới tập nói:
– Tiểu tử giỏi lắm.
Miêu Lãm khoé mép vẫn giữ nụ cười khinh bạc, bắt quyết cho kiếm bạc tấn công trực diện về phía Xà quân. Kiếm bạc đương thẳng hướng bay tới, bất thình lình một trận cuồng phong bắn tới, khiến kiếm bạc rơi xuống đất đánh keng một tiếng. Miêu Lãm cau mày, thâu kiếm về. Xà quân lắc mình, cái đuôi rắn lớn như cột đình đập mạnh xuống đất. Gã hiện nguyên hình là một con rắn cực lớn, lưỡi thè lè ra đỏ lòm như máu. Miêu Lãm lạnh lùng hoa kiếm, dáng vẻ chờ đợi xà tinh ra tay trước. Con rắn không ngừng đập đuôi vào vách tường, cặp mắt tròng dọc của nó chiếu thẳng về phía Miêu Lãm. Những thạch trụ trong hoả hồ rung lên dữ dội theo mỗi nhịp đập của xà tinh. Miêu Lãm giữ trung bình tấn trên một thạch trụ, đứng cách chỗ con rắn ba thạch trụ.
Rầm một tiếng lớn, thạch trụ dần dần sập xuống tất cả. Con rắn uốn éo thân hình to lớn, đập mạnh một lần nữa. Cả thạch đài rung chuyển. Miêu Lãm ngự kiếm bay thẳng lên, Bách Hoa Lạc Chỉ bắn về phía con rắn. Song lớp vẩy rắn dày đã chặn lại tất cả. Xà quân rít lên:
– Tiểu tử, đừng nghĩ thứ chỉ pháp tầm thường xuyên được vảy của ta.
Miêu Lãm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, liên tục tung chỉ. Các thạch trụ cuối cùng đều chìm trong hoả hồ. Lửa bốc cao ngùn ngụt. Dù đương ngự kiếm nhưng do thạch đài bị che bởi mái vòm ở trên, lửa thi thoảng vẫn liếm đến chỗ y. Y điều khiển kiếm giữ một khoảng cách đủ xa với Xà quân, vừa né hoa lửa, vừa tung chỉ. Vết thương của y bắt đầu bục ra, máu nhuộm đỏ bộ bạch y loang lổ. Chỉ pháp của y mỗi lúc một yếu ớt, màu sắc lạt dần, hương hoa cũng nhạt đi.
Xà quân giật mạnh đuôi. Chiếc đuôi lớn quất mạnh vào không khí, tạo ra một trận cuồng phong. Kiếm của Miêu Lãm chao đảo chực sắp ngã. Y nghiêng mình sang bên nương theo gió bay về gần phía của Xà quân. Chỉ đợi có thế, cái lưỡi dài của Xà quân bắn lên chực cuốn lấy con mồi. Miêu Lãm tưởng như sắp bị lưỡi của Xà quân cuốn lấy, bất thình lình phi kiếm của y bay ra từ tay áo, xé đôi lưỡi Xà quân. Xà quân không ngờ y có chiêu này, rít lên đau đớn. Liên tiếp Miêu Lãm bắn thêm tám chỉ nữa. Kiếm y rung rinh như muốn ngã. Xà quân rít lên:
– Tiểu tử, ngươi không thoát được đâu.
Chiếc lưỡi bị xé đôi quất về phía y như hai chiếc trường tiên. Sau lưng y lửa đã bốc lên ngùn ngụt, liếm cả vào áo y. Miêu Lãm không có đường lui, trước sau đều thọ địch. Song y vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Y đứng thẳng trên kiếm, niệm chú quyết.
Xà quân cười lớn. Tiếng cười của gã nghe còn đáng sợ hơn tiếng nói của gã. Đó là một tiếng rít chói tai. Miêu Lãm không màng để tâm, miệng vẫn niệm chú quyết.
Bách Hoa Lạc Chỉ bắn thêm một chỉ nữa, lần này vào chính đỉnh đầu của Xà quân. Xà quân rít lên khinh miệt:
– Ngươi muốn gãi ghẻ cho bổn quân thượng à?
Miêu Lãm không đáp. Xà quân quét hai mảnh lưỡi về phía Miêu Lãm. Y không tránh nổi nữa. Bất ngờ y thét lớn:
– Xuất!
Ấn quyết của y chỉ về trước. Trên cơ thể Xà quân chợt xuất hiện tám mươi mốt điểm thương, do tám mươi mốt chỉ pháp gây ra. Xà quân giật mình quất mạnh đuôi đập vào tường đánh bình một cái. Máu từ tám mươi mốt điểm thương bay vọt lên theo. Xà quân cuống quít tìm cách che vết thương nhưng không thể. Gã tìm cách giết Miêu Lãm trước khi máu trong cơ thể gã bị hút lên hết nhưng sức đã kiệt. Cơ thể Xà quân co rúm lại, thu dần cho đến khi thành một con rắn nhỏ. Lúc đó những giọt máu cuối cùng của y cũng bay lên, bắn ra xung quanh. Miêu Lãm hạ kiếm xuống, ngạo nghễ đứng trước con rắn. Con rắn cố ngước đầu lên, thều thào:
– Cửu Cửu Đoạt Huyết Chú, ngươi học được thứ võ công này sao? Ngươi là ai?
Miêu Lãm cười nhạt, cầm con rắn lên như cầm một thứ đồ chơi, đưa tay bóp mạnh đầu nó, nói nhẹ nhàng:
– Có biết cũng vô ích.
Rồi kiếm của y cắt đứt cổ Xà quân, nét mặt không chút biểu tình. Hoả hồ sau lưng y vẫn cháy ngùn ngụt. Y nhét đầu xà quân vào bao, đá xác gã xuống hoả hồ. Lửa liếm lấy thân hình con rắn, chẳng mấy chốc đã hoá ra tro.
***
Trời đã sáng hẳn, thị tứ tấp nập người qua lại. Miêu Lãm rảo bước về phía những gian hàng quen thuộc, trước tiên mua bộ quần áo để thay đi bộ đồ dính đầy máu của chính y và Xà quân, cũng bị cháy loang lổ vì hoả hồ. Y cũng muốn mua thêm vài thứ đồ lặt vặt cho Tiểu Kiều. Từ nhà y xuống tới thị tứ nếu đi bộ phải đi mất hai canh giờ, muốn về sớm thì cần nhanh tay. Gần biệt cốc, y không muốn ngự kiếm, tránh để lộ hành tung.
Lão bà bán hàng tay gói đồ thoăn thoắt, vui miệng hỏi y:
– Lần này Tiểu Kiều không xuống với cậu à? Hay có tin vui rồi?
Y gãi đầu, cười đáp, với một vẻ mặt mà không sát thủ nào có được:
– Nếu may mắn thì chắc sắp có. Đại thẩm nhanh tay giùm kẻo tối cháu mới về được.
Lão bà cười khà khà:
– Muốn sớm về với nương tử phải không? Vợ chồng son quả là không rời nhau được một khắc.
Y cười với bà thay cho lời đáp.
Ánh mắt của y bỗng linh động.
Một bóng người lủi nhanh vào ngõ hẻm.
Miêu Lãm nhếch mép, vẻ hiền lành của y đã không còn.
Y nhanh chóng trả tiền, đón lấy bọc đồ từ tay của lão bà bà.
Miêu Lãm xoay người, từ từ bước đi trên con đường của thị tứ.
Bóng người ra khỏi hẻm đi theo y.
Miêu Lãm biết điều đó…
***
Tiểu Kiều cặm cụi vá nốt chiếc áo còn lại. Vị tướng công này của nàng nhiều lúc như một tiểu hài tử, chỉ thích nghịch ngợm đùa giỡn. Những lúc y cười trông y như một đứa trẻ, rất ngây thơ, rất thánh thiện. Chẳng ai lại nghĩ y lại có một thân phận kinh hồn như vậy.
Nhiều lúc nàng cũng không biết đâu mới là con người thực của y. Một chân nam tử nghiêm trang vững chãi hay một tiểu tử ham vui tinh nghịch? Y đáng để nàng dựa dẫm. Ở bên y, nàng luôn cảm thấy thật an toàn. Y luôn che chở cho nàng, bảo vệ cho nàng. Nhưng đối với nàng, y cũng luôn cần người chăm sóc. Nàng cười. Lần nào suy nghĩ về y nàng cũng chỉ có thể kết luận y là một con người phức tạp. Có lẽ vì thế mà nàng yêu y chăng?
Một luồng khí lạnh tốc vào sau gáy nàng.
Tiểu Kiều thoáng rùng mình, cơ hồ nhận ra có người vừa bước vào nhà.
Ở nơi hẻo lánh này ngoài nàng và y thì còn ai biết nữa?
Nàng không thu lại kim chỉ, mắt vẫn không rời chiếc áo mà cất giọng:
– Huynh quên cái gì sao? Mới đó là quay lại rồi?
Nhưng chỉ có những tiếng lạch cạch đáp trả.
Một nỗi bất an xâm chiếm lòng nàng. Tiểu Kiểu buông chiếc áo xuống, ngoái đầu lại.
Mắt nàng bỗng chốc mở to vì kinh ngạc…
***
Miêu Lãm cười nhạt, bất ngờ gia tăng cước lực, bóng người dường như hốt hoảng, vội vã đuổi theo y. Miêu Lãm dồn lực vào chân, nhảy lên mái nhà, thi triển khinh thuật. Kẻ theo dõi không chịu kém cạnh, không theo y lên mái nhà mà chạy lẩn quất phía dưới theo hướng của y. Kẻ theo dõi cố gắng giữ khoảng cách đủ xa để tránh cho Miêu Lãm phát hiện. Tuy nhiên chỉ trong thoáng chốc, Miêu Lãm đã đột nhiên biến mất. Kẻ theo dõi dừng lại, dáo dác nhìn xung quanh để tìm dấu vết của con mồi. Theo lý Miêu Lãm dùng khinh thuật chạy trên mái nhà sẽ rất dễ phát hiện, vậy mà y đột nhiên biến mất không tăm tích. Từ vị thế kẻ đi săn thành ra kẻ bị săn, hắn không thể nào không hốt hoảng.
Cổ hắn bỗng lạnh toát.
Một thanh kiếm lạnh lùng kề vào cổ, chực biến hắn thành cái xác không hồn.
– Vì sao đi theo ta? Nói. – Tiếng của Miêu Lãm đanh lại.
***
Tiểu Kiều cố với lấy chiếc áo của y. Máu nhuộm đỏ khuôn mặt của nàng. Nước mắt trào ra. Nàng không muốn chết.
Tiểu Kiều thở gấp, vết thương ở bụng nàng không ngừng chảy máu. Nàng thấy toàn thân lạnh toát, hai tay không còn sức nữa. Đôi mắt nàng nặng trịch, hình ảnh của y mờ nhòe trước mắt.
Nàng không muốn chết. Chưa muốn chết. Nàng còn yêu quí cái thế gian này. Y ở đâu rồi? Sao y chưa trở về? Nàng muốn được nhìn thấy y.
Nàng đã với được chiếc áo. Tiểu Kiều òa khóc, ôm lấy chiếc áo vào lòng. Kiếp này nàng còn được nhìn thấy y nữa không?
***
Kẻ theo dõi y ngã đập xuống đất, lưng đập mạnh vào đại thụ bên lối mòn. Mũi kiếm không rời khỏi cổ hắn.